Cả hội trường như lắng xuống khi âm thanh của cây đàn ghi ta trong lòng người nghệ sĩ một tay cất lên. Từng tiếng nhạc thánh thót như rơi vào không gian. Lúc chậm, buồn như một buổi chia ly. Lúc day dứt, cồn cào trước cảnh người con gái dịu dàng với những buổi hò hẹn. Lúc phảng phất như nén nhang đang tỏa khói, vấn vương bên nấm mộ người bạn chiến đấu...
Cả hội trường như lắng xuống khi âm thanh của cây đàn ghi ta trong lòng người nghệ sĩ một tay cất lên. Từng tiếng nhạc thánh thót như rơi vào không gian. Lúc chậm, buồn như một buổi chia ly. Lúc day dứt, cồn cào trước cảnh người con gái dịu dàng với những buổi hò hẹn. Lúc phảng phất như nén nhang đang tỏa khói, vấn vương bên nấm mộ người bạn chiến đấu... Rồi chồi xuân đã nhú. Tiếng nhạc mỗi lúc một nhanh hơn, rộn rã hơn, tưng bừng như đi trẩy hội, hùng dũng như một đoàn quân xung trận.
Âm thanh cuối cùng của bản nhạc chưa kịp tan ra, hàng tràng vỗ tay đã vang dội, tiếng vỗ tay đòi phải diễn lại một lần nữa... Màn sân khấu chưa kịp đóng lại, khán giả đã ùa lên. Các đồng chí của đoàn nghệ thuật quân đội Liên Xô quây quanh người nghệ sĩ với cây đàn. Có người đưa cả hai tay nắm chặt bàn tay còn lại của người nghệ sĩ lắc lắc, nước mắt rưng rưng. Đó là tiết mục của nghệ sĩ thương binh Vân Hoàng, đoàn ca múa Tổng cục Chính trị, biểu diễn tại câu lạc bộ Quân đội.
Ngày hôm sau, Vân Hoàng được lên gặp Bác. Tại Phủ Chủ tịch, nắn nắn cánh tay còn lại của Vân Hoàng đang lặng đi vì xúc động, Bác dẫn anh ngồi xuống ghế và hỏi thăm gia đình, quê hương và cuộc đời của anh.
- Hôm qua cháu đàn, các đồng chí Liên Xô hoan nghênh lắm. Hôm nay Bác gọi cháu đến hỏi chuyện. Cháu về với Bác hôm nay như về thăm gia đình, không phải bỡ ngỡ gì cả.
Ân cần, nhân hậu như một người cha, Bác hỏi:
- Cháu bị thương từ bao giờ? Cháu tập đàn một tay có khó lắm không?
Cả buổi sáng Bác chăm chú ngồi nghe Vân Hoàng kể chuyện, chuyện đời anh, chuyện gia đình, làng xóm và nghe kể quá trình khổ luyện của người nghệ sĩ thương binh. Một bàn tay với năm ngón, vừa bấm phím đàn, vừa gảy đàn bằng ngón tay út thay thế cho cả một bàn tay đã mất. Bác nghe và hỏi anh rất tỉ mỉ, lúc đầu tập thế nào, tập rung, tập luyến láy ra sao và vì sao lại kiên trì được như thế.
Bác chăm chú nghe Hoàng kể đầy thông cảm. Nghe đến những cảnh khổ mà Hoàng phải chịu, mắt Bác đượm buồn chớp chớp.
Nghe xong Bác còn mời Vân Hoàng ăn cơm và hỏi:
- Bây giờ cháu đàn còn khó khăn gì không?
- Thưa Bác, do cháu phải gảy trên cần đàn nên tiếng không vang được, cháu mong ước có một máy tăng âm.
Bác gật đầu và bảo: chiều Vân Hoàng đến đàn cho Bác nghe.
Bác muốn nghe riêng những bài mà anh sẽ biểu diễn tối nay trong tiệc thết đoàn nghệ thuật quân đội Liên Xô.
Chiều hôm đó Vân Hoàng nhận đ ược một bộ tăng âm mới.